CHƯƠNG 6
Như Quỳnh thực sự cảm thấy căng thẳng khi bước vào nơi này. Xung
quanh thoạt trông xa hoa náo nhiệt, đúng là chỗ giải trí cao cấp
của dân chơi và giới anh chị.
Trong sòng bạc lớn ngập tràn mùi nước hoa, rượu, thuốc lá xen
lẫn mùi tiền bạc cùng với muôn vàn tiếng reo hò cười nói.
Hàng loạt cô gái ăn mặc hết sức hở hang, ngả ngốn dựa dẫm bên
cạnh lũ đàn ông ham vui hay làm mẫu bên cạnh những cỗ máy cá cược.
Cũng có không ít người đàn bà ăn mặc sang trọng đến đây chơi bài
hay mạt chược, dĩ nhiên cặp kè cùng họ là những gã trai trẻ cường
tráng mơn mởn… Giữa khung cảnh xa xỉ phung phí, có thể ngửi thấy rõ
mùi sắc dục thối nát…
Chốn này làm cô quá mức choáng ngợp, lo sợ trong lòng cũng dâng
lên một phần. Nhìn những chồng tiền dầy cộp, những thẻ vàng, nhẫn
kim cương, đá quý chất đầy trên mỗi bàn kia, cô tự hiểu quy mô làm
ăn của sòng bạc này lớn thế nào. Số tiền đó cứ luân chuyển từ chỗ
người này sang chỗ người khác, có khi về hết tay kẻ cầm cái, mang
theo tiếng khóc tiếng cười của mỗi con bạc. Trong một phút chốc họ
có thể tiêu tốn số tiền như vậy mà không hối hận quay đầu, ngược
lại còn như con thiêu thân tiếp tục lao vào lửa…
Có thể kinh doanh một sòng bạc như vậy chứng tỏ thế lực của anh
em nhà Quang Tuấn là không đơn giản.
…
…
Một lát sau, có hai người bảo vệ cao to đi tới, thái độ không hề
lịch sự hòa nhã.
- Đi! – Họ không đợi Như Quỳnh đồng ý đã đẩy cô vào một
dãy hành lang.
Biết mình hôm nay đến để nhờ cậy họ hoãn thời hạn, Như Quỳnh
đành nhín nịn trong lòng, cố duy trì bình tĩnh. Lát nữa gặp Quang
Tuấn sẽ còn khó khăn hơn, có thể sẽ không thương lượng được mà còn
đào xới lại thù cũ, e rằng anh ta lại càng làm khó cô.
Sau sòng bạc có một dãy hành lang kín mít và khá tối, hai bên là
những căn phòng đóng chặt với cửa sắt, chẳng thể đoán được bên
trong đó là gì. Càng đi về phía cuối hàng lang, Như Quỳnh càng cảm
thấy mồ hôi đang thấm ra đầy lòng bàn tay.
Hơn năm năm về trước, Quang Tuấn từng nói nếu một ngày thấy cô
trước mặt, anh ta vẫn sẽ không ngần ngại bóp chết cô.
Quang Triệu thì không nói gì cả, sau ngày hôm đó, hắn và cô tự
động tuyệt giao. Chắc chắn dù chính mắt thấy Quang Tuấn muốn giết
cô thì hắn cũng sẽ không ngăn cản.
Tận cùng dãy hành lang có một căn phòng. Khi cánh cửa sắt dày và
nặng vừa mở ra, họ đã thô bạo đẩy cô vào. Không nói nhiều lời, hai
người đàn ông mặt lạnh như tiền đứng chặn ở cửa. Như Quỳnh đành
phải tiến vào trong, không khí nơi này rất ngột ngạt…
Đó là một căn phòng khá lớn, tuy nhiên ngoài vài ô thoáng nhỏ
trên cao thì không có bất kì cánh cửa sổ nào. Bốn bức tường cao và
lạnh ngắt, tại một góc tường có chất những thùng sắt, thùng xốp
lớn…
Đưa mắt về một góc tường khác, Như Quỳnh khẽ giật mình khi thấy
anh họ của cô. Hắn ta bị xích cổ, xích chân tay trên một cây trụ
bằng sắt, hệt như một tù nhân thời trung cổ. Cô chầm chậm bước lại
gần, tiếng bước chân khá rõ giữa không gian tĩnh lặng nhưng hắn ta
không hề nhận ra, đầu vẫn gục xuống.
Cẩn thận đến phía đó kiểm tra, cô thở nhẹ ra một hơi khi thấy
hắn chưa chết, có lẽ chỉ đang ngất đi. Trên người anh họ cô không
thiếu những vết bầm dập, xem ra đã ăn đòn đủ.
Hai phút sau, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân. Như
Quỳnh nín thở quay đầu, lập tức nhận ra bóng dáng đang bước vào là
Quang Tuấn, người từng là hàng xóm một thời của mình.
Có điều, hắn đã thay đổi rất nhiều, vẻ ngoài hiếu động nghịch
ngợm của cậu thiếu niên nhiều năm về trước đã hoàn toàn biến mất,
thế vào đó là phong thái cao ngạo đặc trưng cho một đàn anh trong
giới xã hội đen.
Trước đây Quang Tuấn đã không thích cô, ở gần nhà nhưng không
tính là thân. Thêm vào đó, hồi nhỏ Quang Triệu lại luôn ưu ái cô,
có cái gì đẹp, cái gì ngon đều mang cho cô trước nên khiến Quang
Tuấn phải ấm ức. Sau này trưởng thành một chút, thấy Quang Triệu
vẫn một mực đòi chăm sóc cô, Quang Tuấn không can thiệp gì nhưng
trong lòng vẫn không ưa Như Quỳnh. Cô biết anh ta cho rằng cô là kẻ
kiêu căng chành chọe, có được sự quan tâm của Quang Triệu nhưng vẫn
thờ ơ lạnh lùng, luôn chỉ nhận mà không đáp lại.
…
…
Như Quỳnh cảm thấy ánh mắt Quang Tuấn vẫn đang xoáy thẳng vào
người mình. Lúc nãy bước vào, anh ta có chút ít ngạc nhiên, hẳn là
vì bộ dạng của cô thay đổi khác xưa.
Vài giây sau đó, trong mắt Quang Tuấn hiện lên chút khinh thường
cùng trào phúng.
- Như Quỳnh, mày mang tiền đến trả cho anh họ mày sao? –
Quang Tuấn trực tiếp nói – Bộ dạng già dặn như vậy, chắc cũng trở
thành một bà chủ rồi, ba tỷ cùng chút ít lãi vặt chắc không
thiếu?
Cô hiểu sự giễu cợt nơi đáy mắt Quang Tuấn là gì. Không chỉ là
vì thấy cô đi tay không đến nên đoán ra cô không có tiền, mà còn vì
bộ dạng sa sút thảm hại của cô bây giờ.
Nhiều năm trước, cô luôn là một thiếu nữ trẻ trung tươi mới. Hơn
năm năm trước lúc còn ở bên Tấn Khang, cô càng trở nên xinh đẹp đài
các. Có năm năm trôi qua mà bề ngoài của cô trông như già đi hơn
mười tuổi, không nói đến Quang Tuấn hiện tại ngày ngày thường ôm ấp
kiều nữ mà bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ cảm thấy đáng coi
thường.
Quang Tuấn tiến đến trước mặt cô, chỉ còn cách cô ba bốn bước
chân. Giọng điệu của hắn ta sắc lạnh mà nanh nọc, có thể thấy rõ
thù hận bao năm qua trong con người này chưa hề vơi đi:
- Không mất nhiều thời gian nữa. Có vẻ như mày không có
tiền? Thằng kia chết rồi liền không có ai bao mày sao? Để tao nhìn
xem nào… trông mày tã như vậy, hay là thành loại ca ve rẻ tiền qua
tay nhiều thằng rồi?
Như Quỳnh lặng lẽ siết chặt lòng bàn tay, những lời lẽ đầy xúc
phạm kiểu này không phải lần đầu nghe thấy, trong mắt nhiều người
cô chỉ là đứa con gái vô liêm xỉ vì tiền mới bán thân cho Tấn
Khang. Qua miệng Quang Tuấn, một kẻ đã khinh ghét cô sẵn thì mấy
câu từ này trở nên khó nghe hơn cũng không có gì là lạ.
Hồi nhỏ Quang Tuấn gây gổ cô cũng không chấp lại, bây giờ sẽ
càng không vì những lời này mà bộc phát tức giận. Hơn nữa ngày hôm
nay cô còn đang ở thế yếu.
Ngẩng đầu, cô dùng giọng điệu bình tĩnh chừng mực nói:
- Hôm nay tôi đến để thương lượng cùng anh. Số tiền ba tỷ
đó tôi sẽ mang đến đủ, nhưng thời hạn như vậy hơi gấp, e rằng…
Quang Tuấn chưa nghe hết câu đã bật cười, đang cười một tràng
lớn thì bỗng dưng nụ cười ngưng lại. Không khí càng thêm căng
thẳng.
- Mày còn dám mở miệng nói hai chữ thương lượng? Mày đến
trả đủ tiền, tao không truy cứu chuyện xưa đã là phúc tổ ba đời
nhà mày rồi – Quang Tuấn nghiến răng nói – Chắc mày quên năm
năm trước tao nói gì rồi. Chỉ cần mày xuất hiện trước mặt tao một
lần nữa, tao dù bất chấp tất cả cũng sẽ bóp chết mày!
Như Quỳnh bên ngoài không mấy nao núng, ngược lại giọng điệu còn
mang theo sự cứng rắn, bình tĩnh đáp lại:
- Giết tôi, anh không có tư cách. Tôi đã làm gì anh nào?
Nếu là Quang Triệu đến đòi đánh đòi giết, tôi sẽ cùng anh ta thanh
toán sòng phẳng, mọi chuyện hình như không liên quan gì đến
anh…
- Mày còn dám nhắc đến anh tao à? – Quang Tuấn rít
lên.
Một thanh âm chúa chát đồng thời vang lên, Quang Tuấn không ngần
ngại giáng một bạt tai vào Như Quỳnh. Cô loạng choạng ngã ra đất,
từ khóe miệng rỉ ra dòng máu nhưng ánh mắt ngoài một chút bất ngờ
thì không hề khiếp đảm.
Thật ra, sự tình này cô cũng đã lường trước. Cứ nghĩ Quang Tuấn
thay đổi sẽ trở nên thâm trầm toan tính, nào ngờ anh ta vẫn dễ dàng
kích động như vậy. Cho dù đã trở thành bậc đàn anh nhưng một chút
bồng bột của năm xưa vẫn ăn sâu trong máu.
Nhưng dẫu sao khiêu khích anh ta cô cũng sẽ bất lợi, vì thế, Như
Quỳnh không nhanh không chậm tự đứng dậy. Trong lòng bây giờ hiểu
rõ chắc chắn không đạt được thương lượng rồi. Biết anh họ còn sống,
chân tay còn nguyên vẹn rồi về báo cho bác gái là được, bước cuối
cùng vẫn là bán đi căn nhà của Tấn Khang. Nhưng thời hạn chỉ còn
chưa đầy hai ngày, cấp tốc bán ngay cũng chưa chắc đã kịp.
Nếu cô không lo tiền kịp, thì chỉ có thể trách số phận của bác
trai và anh họ quá xui xẻo. Không, đó cũng chỉ là trời phạt họ, cô
dù có cố gắng giúp đỡ cũng không thể tránh được.
- Tôi sẽ cố mang tiền đến… – Như Quỳnh nói rồi định bước
về phía cánh cửa.
- Đi đến rồi đi về dễ như vậy sao? – Đột nhiên Quang Tuấn
nắm búi tóc của cô kéo lại, tiện tay dúi đầu cô xuống đất – Tiền dĩ
nhiên phải trả, nhưng mày đúng là đồ không não mới đi xuất hiện
trước mặt tao, nếu không đem oán hận năm xưa ra tiêu khiển trên
người mày, e rằng tao thấy không đành lòng!
Thân thể Như Quỳnh bị ném xuống sàn. Lúc này cô bắt đầu sợ hãi
khi Quang Tuấn ra hiệu cho năm bảy tên đàn em bước vào. Bọn họ
không cầm theo ống sắt hay vũ khí gì, nếu không phải muốn đánh cô,
lẽ nào muốn cưỡng bức? Dựa theo hàm ý trong lời nói của Quang Tuấn
thì rất dễ là như vậy.
- Lấy cái bao trùm đầu nó lại, nhét vải vào mồm nó cho
tao! – Quang Tuấn độc ác cười nói – Sau đó chúng mày có thể thay
nhau hưởng thụ, đừng có chê hàng không ngon, năm năm trước nó xinh
đẹp cao giá lắm đó.
Trước mặt Như Quỳnh nhanh chóng hóa thành một mảng tối, miệng
cũng bị nhét giẻ vào, không thể la hét nổi. Cô gắng liều mình chống
cự, thực sự không ngờ tới Quang Tuấn có thể nghĩ ra trò trả thù
biến thái mất nhân tính này. Cứ nghĩ với thù hận của hắn, cùng lắm
là lao đến bóp cổ cô.
Trò chơi chưa kết thúc ở đó, Quang Tuấn quay sang sai một tên
đàn em khác:
- Gọi đại ca đến xem trò vui đi!
Đang kịch liệt phản kháng, thâm tâm Như Quỳnh chợt co rút một
trận lớn. Đại ca, lẽ nào Quang Triệu có mặt ở đây? Thứ mà Quang
Tuấn muốn cho anh trai hắn xem là màn nhục nhã này? Cô bị che mặt,
Quang Triệu chắc chắn sẽ không thể nhận ra cô, mà nếu có, liệu anh
sẽ còn vì cô mà can thiệp?
- Để tận mắt anh ấy thấy người đàn bà mà mình từng mê muội
trở thành gái điếm đê tiện rên rỉ dưới thân thể một lũ đàn ông… E
rằng còn tia mộng tưởng nào cũng sẽ nhanh chóng tan biến.
CHƯƠNG 7:
Đám đàn em đó của Quang Tuấn đã rất lâu không được chơi trò này,
cho nên vô cùng hào hứng lao đến phía Như Quỳnh. Cô chật vật giãy
dụa né tránh những bàn tay kinh tởm đang cố xâm phạm mình. Quang
Tuấn đứng bên ngoài cười lớn, từ từ thưởng thức màn trả thù độc ác
nhất của mình.
Quang Triệu đang uống rượu trong phòng VIP, chợt thấy một tên
đàn em vào thông báo em trai hắn muốn mời hắn đến xem một thứ nhưng
không nói rõ là cái gì, chỉ úp úp mở mở. Quang Triệu cau mày, từ
đôi mắt tản ra chút uy lực:
- Lại cái gì vậy, mau nói! – Hắn thích mọi việc phải rõ
ràng, càng không thích kẻ dưới qua mặt.
- Vâng… anh Tuấn chỉ nói là một trò tiêu khiển mới, đại ca
nhất định phải đến xem.
Tâm trạng Quang Triệu hôm nay thực sự không tốt lắm, chần chừ
một chút rồi mới biếng nhác đứng dậy đi theo gã sai vặt kia. Đi
được mấy bước thì trong lòng hắn chợt nảy sinh một linh cảm mơ hồ
nhưng không thể giải thích. Lúc bước vào căn phòng kia, tận mắt
thấy một đám đàn ông, ánh mắt hau háu như loài lang sói đang ra sức
xé bỏ những mảnh quần áo cuối cùng của một người phụ nữ, Quang
Triệu lại nhíu chặt lông mày, không mấy hứng thú nói:
- Đây là chuyện gì?
Quang Tuấn đi đến bên cạnh anh trai, vừa gác cánh tay lên vai
hắn vừa vui vẻ nói:
- Có một thằng nợ tiền chúng ta, em gái nó đến trả, nhưng
con mụ này láo quá nên em sai đàn em dạy dỗ một chút.
Cùng lúc đó, đám đàn ông đã xông vào kìm chặt Như Quỳnh, một kẻ
giữ hai tay, hai kẻ giữ chân để cho những kẻ khác chuẩn bị làm nhục
cô. Chúng tụt quần mình xuống, phóng thích ra của quý.
- Đủ rồi. – Quang Triệu đột nhiên lên tiếng – Hôm nay anh
không vui, đừng làm những chuyện bẩn mắt này trước mặt anh.
Quang Tuấn hơi bất ngờ, bình thường dù hắn có làm gì thì Quang
Triệu cũng sẽ không ngăn cản, chỉ cần không ảnh hưởng đến công
việc. Mà Quang Triệu cũng nhất thời không hiểu nổi, tại sao trong
lòng hắn lại nảy sinh ra một trực cảm, khiến hắn trong giây lát
không suy nghĩ mà lên tiếng.
Trong lúc Quang Tuấn còn đang ngỡ ngàng, ánh mắt sắc bén của
Quang Triệu đã đảo quanh căn phòng một lượt rồi dừng lại ở kẻ bị
trói trên cây cột kia. Quang Triệu từng bước đi đến phía đó, Quang
Tuấn hừ lạnh trong lòng. Được thôi, để anh trai hắn biết người đàn
bà kia là ai, để rồi xem anh có oán hận lồng lộn lên mà tiếp tục
hành hạ cô ta không.
Quang Triệu nắm tóc gã đàn ông kéo đầu hắn lên nhìn cho rõ. Chỉ
một giây sau đó, ánh mắt hắn nửa kinh hoàng nửa phẫn nộ nhìn về
phía thân thể người phụ nữ lõa lồ kia.
- Tránh ra hết cho tao! – Đột nhiên hắn gầm lên.
Bọn đàn em cuống quít kéo quần lên rồi đứng lui ra một góc. Lúc
này Như Quỳnh vì sợ hãi mà đã bất tỉnh, căn bản cô chưa kịp nghe
thấy giọng nói của Quang Triệu từ lúc bước vào.
Hắn tự tay lột chiếc bao trùm đầu cô lên, tuy cô đã thay đổi rất
nhiều nhưng hắn dĩ nhiên vẫn nhận biết được. Trán hắn từ đó đến giờ
vẫn không hề giãn ra, trong mắt muôn vàn trạng thái phức tạp. Cảm
tưởng chính bản thân hắn đang rất chật vật như đứng giữa núi đao
biển lửa…
Nhanh sau đó, hắn tháo áo khoác ngoài phủ lên người Như Quỳnh
rồi ôm cô lên. Quang Tuấn lập tức bước tới, kinh ngạc kêu lên:
- Anh, anh điên rồi sao?
- Tránh ra. Thù hận là của anh, cô ta phải để anh tự tay
xử lý, anh không bảo chú làm vậy. – Quang Triệu lạnh giọng nói.
Thấy bóng dáng anh trai ôm Như Quỳnh bước nhanh ra khỏi phòng,
Quang Tuấn gần như điên lên mà lao theo, túm lấy Quang Triệu, lớn
tiếng mắng:
- Anh lại mù quáng rồi! Một lần chết chưa đủ sao? Anh nhìn
rõ đi, nhìn rõ người đàn bà này đi! Có đáng không?
Quang Triệu đột nhiên dừng bước, bình tĩnh nhìn Quang Tuấn, nở
một cười rất tàn nhẫn:
- Đúng vậy. Anh sao có thể để cô ta sống tử tế… - Hắn lại
cúi xuống nhìn Như Quỳnh, ánh mắt lạnh như băng – Nhưng chú chỉ làm
nhục thể xác cô ta, làm sao anh đủ xả hận? Cô ta xuất hiện trước
mặt anh, anh muốn cô ta đau khổ hơn nữa…
Ngữ điệu của Quang Triệu đủ để Quang Tuấn nghe mà cũng rét buốt
sống lưng. Quan sát kĩ biểu hiện của anh trai lúc này, hắn cảm thấy
Quang Triệu đang không giống như bênh vực Như Quỳnh, vậy rốt cuộc
Quang Triệu muốn làm gì?
Thấy Quang Tuấn chần chừ, Quang Triệu nói thêm:
- Anh biết chú oán hận thay anh. Nhưng làm vậy chẳng phải
sẽ càng kiến cô ta có dịp đóng giả liệt nữ ư? Chúng ta sẽ thành cái
dạng gì? Lũ cầm thú cưỡng bức phụ nữ ư? - Hắn liền cười khẩy – Cái
anh muốn, là cô ta cam tâm thừa nhận mọi nỗi đau và trừng phạt…
- Được thôi, em tin anh lần này. Nhưng nếu anh một lần nữa
mù quáng vì ả, cho dù anh có chết em cũng mặc xác anh. – Quang Tuấn
liền xoay người bỏ đi.
- Cô ta bây giờ không phải rất bẩn sao? – Quang Triệu có
vẻ thản nhiên, mặt ngoài cũng không che giấu thái độ khinh
thường.
…
…
Như Quỳnh mệt mỏi mở mắt, phản ứng đầu tiên của cô là kinh hoảng
nhìn xuống thân thể mình. Khắp người cô không mặc gì ngoại trừ có
một chiếc áo khoác dài rộng đang phủ lên. Cô đã bị bọn xấu làm nhục
rồi sao, vậy thì thà chết đi còn hơn.
Không kìm nén được bi phẫn, Như Quỳnh liền run rẩy bật khóc, nếu
bây giờ có một con dao hay một mảnh thủy tinh, cô sẵn sàng kết thúc
sinh mệnh này. Đến mặt mũi để nhìn Tấn Khang cũng không có, nếu vô
tình tương ngộ với anh nơi hoàng tuyền, cô nhất định phải trốn
tránh…
Nảy sinh tâm lý muốn tìm thứ gì đó để tự sát, Như Quỳnh mới đưa
mắt nhìn khắp xung quanh một lượt. Cô lại thêm bàng hoàng khi phát
hiện ra mình đang ngồi trong một chiếc Limousine rộng rãi sang
trọng chứ không phải một căn phòng tối tăm bẩn thỉu.
Mà trên băng ghế đối diện kia có một người đàn ông cao lớn đang
bình thản uống rượu. Khi ánh mắt của họ giao nhau, anh ta đặt ly
rượu xuống, khinh bỉ mà cười:
- Khả năng tỏ ra đáng thương tội nghiệp của cô mới là
thiên phú sao? Tiếc là nhan sắc của cô bây giờ tệ quá, không làm
tôi mấy xúc động….
Như Quỳnh theo phản xạ, trước hết là kéo chiếc áo khoác lên che
đậy kín người mình, lát sau mới tỉ mỉ nhìn lại hắn ta một lượt.
Quang Triệu, anh ta thay đổi nhiều quá, cô thay đổi một thì anh
ta phải thay đổi mười, nhìn không ra người hàng xóm lúc trước của
cô nữa…
Cái cách mà anh ta nhìn cô, lời đầu tiên cay nghiệt đầy miệt thị
vừa rồi đủ để nói trong hơn năm năm qua anh ta vẫn hận cô đến
đâu.
Tuy nhiên, cô không sợ anh ta. Cô chỉ cảm thấy đau lòng. Đau
lòng cho người anh tốt Quang Triệu lúc trước, đau lòng cho thảm
cảnh hiện tại của mình. Những năm qua thỉnh thoảng nhớ đến những
chuyện buồn này, cô cũng liên tưởng đến nếu một ngày vô tình chạm
mặt Quang Triệu thì sẽ thế nào?
Thì ra tệ hơn cô tưởng, vẫn biết anh ta khi có thế lực sẽ trả
thù, nhưng không ngờ thứ anh ta muốn là toàn bộ tự trọng của cô,
dồn cô đến sự nhục nhã nhất.
Được thôi, nếu như đây là cái nhân quả như anh ta từng nói. Như
Quỳnh thầm cười trong lòng, nước mắt cũng ngừng rơi, vẻ mặt hóa
thành vô cùng lãnh đạm. Sự thay đổi thái độ đột ngột của cô khiến
Quang Triệu nghi hoặc và không hài lòng. Hắn ghét bộ dạng mềm yếu
giả dối trước mặt đàn ông của cô, nhưng lại càng ghét bộ mặt hờ
hững lạnh nhạt, giả vờ thanh cao của cô trước mặt một mình hắn. Là
vì trước đây hắn quá kém cỏi nên đối với cô không có chút giá trị,
cho nên dù hắn có moi cả tim gan ra cho cô thì cô cũng không thèm
sao?
- Tài xế! – Đột nhiên hắn quay ra nhìn gã lái xe – Lát nữa
đem toàn bộ nội thất trong xe này thay đi, tôi không muốn nó ám mùi
bẩn thỉu.
Không như ý muốn của Quang Triệu, Như Quỳnh rất kiên cường bình
tĩnh.
- Dừng xe đi. – Cô nói.
- Dừng xe? – Quang Triệu nhếch môi cười – Không phải cô
còn món tiền đang nợ tôi sao? Lúc này không muốn trả nữa sao?
Như Quỳnh trước mặt hắn bình thản mặc chiếc áo khoác vào người,
cẩn thận cài khuy áo, trong lúc đó gương mặt cô không hề hiện lên
một tia ngượng ngùng.
Anh ta nói đúng, dù sao thân xác này cũng rất bẩn, bẩn từ nhiều
năm trước rồi, ngay từ cái ngày anh ta cưỡng đoạt trinh tiết của
cô…
Ngẩng cao đầu, giọng cô đầy cao hứng và thách thức:
- Tôi nghe đồn ông chủ của tập đoàn Phi Ảnh rất thích chơi
một trò, đó là khiến con nợ làm khinh khí cầu bay từ lầu cao xuống.
Hôm nay tôi biểu diễn trò đó cho anh xem nhé?
CHƯƠNG 8:
Quang Triệu nheo mắt nhìn người đàn bà trước mặt, rõ ràng cô ta
đang dùng thái độ khinh khỉnh mà đối mặt với hắn nhưng hắn lại
không cho rằng cô ta chỉ đang thách thức mình. Tại sao? Tại sao hắn
có cảm giác, chỉ cần hắn muốn chơi tiếp, lập tức cô ta sẽ nhảy cho
hắn xem?
Ánh mắt đó, dường như không sợ hãi, kể cả với cái chết.
Sự bình thản quá mức của cô làm hắn phải dè chừng. Hay đó lại là
một chiêu trò của cô? Dù thế nào, hắn cũng không cho phép cô ta đạt
được ý nguyện. Nghĩ vậy, Quang Triệu nhanh chóng bình thản nói, còn
cố tình khoanh tay trước ngực:
- Vậy sao? Nhưng chỉ mình cô nhảy làm sao tôi đủ hứng thú
đây? Để toàn bộ người nhà của cô xếp hàng, từng người một biểu diễn
thì tôi mới vui. – Âm điệu của hắn dần chuyển sang rét buốt đe dọa
– Như Quỳnh, tôi cảnh cáo cô, đừng cố tình thách thức tôi, cô nhảy
hay không tôi không quan tâm, nhưng nếu chọc giận tôi, nhất định
tôi sẽ không tha cho người nhà của cô. Dù cô chết tôi cũng để họ đi
theo.
Như Quỳnh theo đó liền có chút tê lạnh trong lòng. Quả nhiên bây
giờ hắn ta không còn đơn giản như trước, lẽ ra cô luôn phải hiểu rõ
một điều: thời thế đã thay đổi rồi. Không còn Tấn Khang dang rộng
cánh tay che chở cô, cô phải tự kiên cường. Vừa rồi nông nổi sinh
ra ý nghĩ muốn tự sát, nhưng đột nhiên nghe Quang Triệu nhắc đến
người nhà, cô liền ân hận. Cô còn mẹ, còn bác gái, làm sao cô có
thể để người đầu bạc đau lòng tiễn kẻ đầu xanh? Sự trừng phạt với
cô có lẽ không phải là cái chết, mà nên là sự đau lòng giày vò cả
đời.
Trấn an bản thân bằng cách hít vào một hơi sâu, cô vẫn bình tĩnh
nói:
- Số tiền đó, tôi nhất định mang đến kịp thời hạn. Cảm
phiền anh dừng xe cho tôi xuống.
- Được thôi. Cứ chậm một giờ, một ngón tay của bác trai và
anh họ cô sẽ bị chặt đi. – Bề ngoài uy hiếp như vậy nhưng thâm tâm
Quang Triệu lại không mấy vui vẻ.
Như Quỳnh bước xuống xe, thẳng thừng đi về phía ngược lại mấy
chục bước. Quang Triệu lặng lẽ quan sát hình ảnh của cô qua tấm
kính chiếu hậu, thấy cô vẫn điềm nhiên ngẩng cao đầu mà bước, hắn
vô thức bóp chặt li rượu khiến cho lòng bàn tay nhanh chóng bị mảnh
thủy tinh ghim vào túa máu.
Nếu chỉ có vậy thì hắn không cam tâm, hắn muốn cô nhận lấy sự
giày vò đau khổ gấp mười lần hắn từng phải chịu đựng, nhưng mỗi lần
đối mặt với cô, hắn đều thua như vậy. Như Quỳnh không lúc nào để
hắn vào trong mắt, mà hắn lại không thể để cô phải chú tâm hay e
sợ, kể cả khi hắn đã có thế lực sao?
Được rồi, hắn muốn xem cô xoay sở cả vốn lẫn lãi mấy tỷ đó trong
chưa đầy hai ngày thế nào?
…
…
Chiếc Limousine đã mất hút sau lưng Như Quỳnh, lúc này cô mới
tạm thở ra thoải mái. Cô thực sự không nhìn ra suy nghĩ của Quang
Triệu, hắn ta chỉ dọa nạt mấy lời như vậy mà không làm khó gì cô
ư?
Không thể nghĩ ra, Như Quỳnh đành gạt sang một bên mà nhanh
chóng trở về nhà, việc đầu tiên là tắm rửa sạch sẽ. Cô xác định
ngoài việc mình bị lột sạch quần áo ra thì không có dấu hiệu của
việc bị xâm phạm. Quang Tuấn lúc đó rõ ràng không dọa chơi, chẳng
lẽ… Quang Triệu đã ngăn cản em trai hắn lại? Giả thiết đó cũng
không thuyết phục được Như Quỳnh. Cô không quan tâm nữa, tập trung
lo việc bán căn nhà.
Căn nhà này lưu lại rất nhiều kỉ niệm của cô và Tấn Khang, phải
đem nó bán đi, cô rất không đành lòng.
Đôi khi cô muốn đem lòng oán hận trút lên cả những người xung
quanh, muốn hét lớn trước mặt họ tại sao lại vô tâm không thấu hiểu
nỗi khổ của cô, gánh nặng không ngừng đè lên một mình cô như vậy
nhưng cô vẫn không thể làm hài lòng họ?
Không nói đến bác trai và anh họ đốn mạt kia, rõ ràng cô thương
bác ruột nhưng lại không thể chấp nhận được sự nhu nhược cam chịu
quá mức của bà ấy. Cô thương mẹ, nhưng lại không tán đồng với suy
nghĩ cả nể của bà, lại còn những ảo tưởng hoàn mỹ mà bà muốn hướng
cô tới.
Hoàn mỹ cái gì chứ? Nhớ năm đó bà bị bệnh không có tiền chữa
chạy, bác gái cũng nợ nần chồng chất… vậy mà bà vẫn còn nghĩ rằng
cô có thể đường hoàng mà vào đại học sao? Bà nghĩ rằng bà giấu bệnh
không chữa trị, cứ lẳng lặng chết dần chết mòn mà con gái bà có thể
an lòng sao? Khi ấy đến cái nhà nhỏ xíu của bác ruột lại sắp phải
bán đi, họ sẽ ở đâu?
Cô như bị dồn đến đường cùng, bất quá vứt mọi tự trọng, chạy đến
cầu cứu quản lý quán bar là Thanh Nguyệt…
Cô còn nhớ rõ…
[ Năm đó Thanh Nguyệt còn lắc đầu, hờ hững bảo cô về vị trí biểu
diễn violon đi. Nhưng tâm trạng của cô tệ như vậy, làm sao có thể
chơi hay được. Tiếng nhạc của cô làm khách trong quán khó chịu, họ
còn tưởng là đã đổi người mới.
Mãi đến khi cô chuẩn bị về nhà, Thanh Nguyệt mới xuất hiện, nhíu
mày nhìn cô một lượt. Có lẽ Thanh Nguyệt cũng đã nhận ra tình trạng
cực kì bế tắc của cô qua tiếng đàn. Chị ta chậm rãi nói:
- Như Quỳnh, thật ra em cần nhiều tiền như vậy, chị không
biết cách nào mới tốt nhất cho em. Nói thật nhé, chắc em cũng hiểu,
cho dù giới thiệu em bán thân cho một đại gia, trả đến mức hai trăm
triệu một đêm là điều không thể. Em rất xinh đẹp, nhưng chuyện này
có mức giá sòng phẳng của nó. Chỉ có cách em cặp kè với người ta
một thời gian, mà như vậy cuộc đời em coi như đã hoàn toàn xuống
dốc, không chỉ để lại tai tiếng mà tâm hồn cũng không cách nào gột
rửa sạch. Chị thích sự thanh khiết thiện lương của em, nên không
muốn em làm vậy…
Như Quỳnh phiền não thở dài, có lẽ cô cũng đã làm khó Thanh
Nguyệt. Chị ấy tuy tiếp xúc với nhiều người trong giới giang hồ
nhưng lại có phong thái kiêu ngạo cao quý riêng, bảo chị ấy giới
thiệu mình làm công việc bẩn thỉu như vậy, chắc chắn sẽ tổn hại
danh dự chị ấy.
- Em biết rồi, em xin lỗi đã làm khó chị! – Như Quỳnh nói
rồi định đứng dậy ra về, trong đầu nhủ thầm sẽ tự đến các quán bar
khác tìm cơ hội.
Nào ngờ Thanh Nguyệt giữ cô lại, sau một giây chần chừ liền
nói:
- Chị vẫn chưa nói hết. Thật ra… - Giọng điệu Thanh Nguyệt
thấp thoáng ẩn ý - Có một nhân vật đặc biệt, người ấy từng
nói rằng thích tiếng đàn của em.
Như Quỳnh chưa hết ngạc nhiên, Thanh Nguyệt đã giải thích thêm,
một cách rõ ràng hơn:
- Thật ra… Thật ra chị muốn giới thiệu em cho người đó.
Chính là ông chủ của quán bar này. Dẫu sao chị cũng không an tâm để
em rơi vào tay một kẻ vô lại nào khác.
- Ông chủ…? – Như Quỳnh liền run rẩy liên tưởng đến người
đó.
Trong kí ức, cô chỉ có dịp nhìn thoáng qua con người đó khi ông
ta ghé vào quán bar này xem xét tình hình. Cũng không nhìn rõ mặt
ông ta, chỉ thấy loáng thoáng bóng dáng cao lớn vạm vỡ, mạnh mẽ và
đầy uy lực. Khắp người ông ta còn tản ra một thứ khí độ đặc trưng
của giới hắc đạo, nhưng không phải là vẻ bụi bặm của mấy dân anh
chị thông thường, người này có vẻ phong trần mà vô cùng tôn nghiêm.
Khi ông ta bước qua, mọi người đều đứng thẳng lên, nhìn ông ta bằng
ánh mặt vừa dè chừng vừa nể trọng.
Thấy Như Quỳnh có phần lo lắng, Thanh Nguyệt cũng không có ý
gượng ép, chỉ đơn thuần là động viên cô.
- Ông ấy là người rất có uy tín, lại rất hiểu đạo lý sống.
Với người này tiền nong không thành vấn đề, chỉ là xem em có khiến
ông ta thích thú hay không? Thật ra, ông chủ rất ít khi buông lời
khen một cái gì ra miệng, nhưng ông ấy đã nói đặc biệt thích tiếng
đàn của em… Hôm đó, thuộc hạ đi cùng còn gợi ý rằng nếu ông ấy
thích như vậy thì việc sở hữu người chơi đàn kia cũng là chuyện nằm
trong lòng bàn tay… Nhưng sau đó, em có biết ông ấy nói gì
không?
Như Quỳnh liền lắc đầu, trong lòng thấp thoáng kinh hãi. Vậy ra
người đó đã từng nhắm đến cô? Nếu một người có thế lực như vậy mà
thực sự ra tay, có lẽ cô không có cách cự tuyệt. Thanh Nguyệt mỉm
cười nói tiếp:
- Ông ấy hỏi em bao nhiêu tuổi. Chị thành thật trả lời là
mười bảy tuổi. Ông ấy lập tức lắc đầu, sau đó cũng không nhắc gì
đến nữa… Nếu là kẻ khác, có khi càng lấy làm thích thú, không ít kẻ
tìm nữ sinh cấp ba để cặp…
Sau một hồi căng thẳng, Như Quỳnh cũng tạm thở ra nhẹ nhõm,
trong lòng cũng xem trọng con người kia hơn. Xem ra nếu đến nước
đường cùng, bán thân cho con người đó cũng không quá mức thê thảm,
chí ít cũng giảm bớt cho cô một phần ghê tởm.
Hôm sau, Thanh Nguyệt gọi điện cho Như Quỳnh nói cô hãy chuẩn bị
tâm lý, chiều nay sẽ có người đến đón ở trường.
Như Quỳnh bồn chồn đứng ngồi không yên, không ngờ nhanh như vậy
mà ông ta lại đồng ý.]
CHƯƠNG 9
[Trưa hôm đó, Như Quỳnh trước khi đi học đã nói dối với bác gái
là đến nhà bạn thân ngủ qua đêm cùng ôn thi tốt nghiệp. Mẹ cô hôm
nọ vừa nhập viện khẩn cấp, hiện tại vẫn nằm trong đó đợi phẫu thuật
nên cô quyết định giấu nhẹm đi với bà, coi như không có gì xảy ra.
Về phần bác gái, biết Như Quỳnh bấy nhiêu năm đều là đứa trẻ ngoan
ngoãn giỏi giang nên bà không mảy may nghi ngờ.
Cô mặc vào bộ đồng phục học sinh quen thuộc, chải tóc thẳng, xõa
xuống bên vai, chỉ dùng một chiếc kẹp nhỏ vén tóc mái lòa xòa lên.
Ngắm mình trong gương, cô luyến tiếc cho sự thanh khiết sắp mất đi.
Nhưng cô không có sự lựa chọn khác.
Cũng từng xem qua một số tiểu thuyết tình cảm của đám bạn, trong
đó cũng có trường hợp tương tự của cô. Những thiếu nữ đó vì hoàn
cảnh mà phải bán mình nhưng tác giả đều cho họ một cái kết mỹ mãn,
nếu không thì cũng tìm được yêu thương. Như Quỳnh không hi vọng
mình may mắn như vậy, chỉ cần người đó xong việc trả tiền cho cô,
không đem chuyện này phát tán ra, để cô sau này có thể sống yên ổn
bình thường là đã mừng lắm rồi.
Lúc đi ra khỏi nhà, đến đầu ngõ thì bất ngờ thấy Quang Triệu
đang đạp xe tới, dường như hắn cố tình đến đây chở cô đi học. Như
Quỳnh trong lòng cảm kích nhưng không có cách nào tiếp nhận, hơn
nữa sau ngày hôm nay càng không có tư cách.
Trong ánh nắng chói chang đầu hè, chàng thư sinh cao gầy đã trải
qua một chặng đường xa nhưng dường như vẫn không biết mệt. Đỗ xe
trước mặt cô, trên trán hắn ròng ròng chảy mồ hôi, lưng áo cũng đã
ướt đẫm. Hắn nở một nụ cười nhiệt tình trong vắt:
- Quỳnh, lên anh chở đi nào. Đi bộ lâu sẽ cảm nắng
đấy.
Như Quỳnh ngước mắt nhìn hắn, trong lòng phân vân suy nghĩ. Sau
cùng vẫn leo lên phía sau xe đạp, cô nghĩ rằng đây sẽ là lần cuối
cùng, sau này cô không còn đáng để hắn phải làm vậy.
Lần trước hắn đến quán bar làm việc cùng cô nhưng chỉ được một
tháng thì bị nhà trường phát hiện chuyện thường xuyên về muộn leo
cổng kí túc xá. Không thể tiếp tục làm ở đó nhưng hắn vẫn thỉnh
thoảng ghé qua, cảm thấy không ai bắt nạt trêu chọc cô thì mới yên
tâm. Số tiền kiếm được trong một tháng đó cũng lén đem đóng viện
phí cho mẹ cô. Như Quỳnh không thể nhận, ngay sau khi lĩnh lương
lại đem tiền đến nhà trả cho cha hắn.
Ngồi sau xe của Quang Triệu, Như Quỳnh ngửi thấy hương vị mồ hôi
nóng hổi của hắn. Cô thầm nghĩ hắn có tài, sớm sẽ có tương lai sáng
sủa, không nên vì cô mà đeo bám thêm gánh nặng, giống như tự mình
buộc thêm tảng đá khiến không thể nào bay cao lên. Cô hiểu tâm ý
của hắn nhưng cũng sợ rằng hắn sau này có thể sẽ hối hận. Quang
Triệu ngoại hình rất khá, vừa thông minh lại cần cù kiên trì, sắp
tới hắn ra ngoài đi làm sẽ được rất nhiều cô gái có điều kiện tốt
hơn cô gấp trăm lần theo đuổi, chỉ sợ lúc ấy hắn cũng cân nhắc so
sánh lại. Nếu cô đã trót hi vọng vào hắn, e rằng sẽ rơi vào đau
khổ. Chưa kể đến, tình cảm trong lòng cô đối với hắn giống như tình
anh em bạn bè lâu năm thân thiết nhiều hơn, không giống cảm giác
rung động giữa nam và nữ.
Trước khi Như Quỳnh bước vào trường, Quang Triệu vội lên tiếng
hẹn trước:
- Lát nữa tan học anh đón em nhé, đã lâu rồi anh không đi
ăn kem….
- Hôm nay em ở lại ôn tập với bạn, sẽ về muộn. Ôn tập xong
cũng có thể mấy đứa đi ăn quà với nhau nữa… anh không cần đợi
đâu. – Cô liền tìm cách chối từ.
Cô bước về phía cổng trường, nghĩ thế nào mà lại ngoảnh đầu lại
nhìn hắn, cố nén sự buồn bã lộ ra, mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Anh Triệu, em cảm ơn anh. – Nói rồi liền quay đầu đi vào
trường, không muốn nghĩ nhiều nữa, chỉ biết là sau ngày hôm nay sẽ
không có tư cách đón nhận lòng tốt của hắn.
Quang Triệu bị nụ cười xinh đẹp của cô làm cho xao xuyến, nhất
thời thân thể cứng ngắc. Hắn không thể hiểu ý tứ sâu xa trong lời
cảm ơn đó cho nên thấy rất vui vẻ. Cô nói cô về muộn, hắn càng
không yên tâm, nhất định phải đợi cô về, nếu cô đi chơi với bạn,
hắn cũng phải hộ tống. Nghĩ đến chuyện cùng đám bạn của cô đi chơi,
hắn cũng không thể để mất mặt, liền kiểm tra lại số tiền trong túi.
Không thấy yên tâm nên lại vội vã đạp xe về kí túc xá mượn thêm
tiền.
…
…
Như Quỳnh đã tan học nhưng cố tình ở trường đợi đến sáu giờ tối.
Từ lúc cô đi làm ở quán bar, Thanh Nguyệt đã tặng cô một chiếc điện
thoại di dộng để tiện liên lạc.
Đúng sáu giờ, màn hình điện thoại nhấp nháy. Như Quỳnh chợt cảm
thấy sợ hãi, khó khăn mới nhấc máy được. Đầu dây bên kia là giọng
một người đàn ông trung niên:
- Cô là Như Quỳnh? Ông chủ dặn tôi tới đón cô, xe đã đợi
ngoài cổng trường…
- Vâng, tôi biết rồi. – Cô cố hít một hơi sâu rồi trả
lời.
Ra ngoài cổng trường đã thấy một chiếc Cadillac màu đen đỗ bên
vệ đường. Sự xuất hiện của chiếc xe quý tộc khiến không ít người đi
đường phải ngó nhìn, nhưng cũng không dám liếc nhìn lâu bởi bên
cạnh xe có hai gã cao to mặc vest đen, đeo kính râm đang lạnh lùng
đứng. Như Quỳnh còn ngơ ngác không dám khẳng định chắc chắn thì đã
thấy điện thoại reo vang, là số kia gọi lại, nói cô hãy băng qua
đường đến chỗ chiếc Cadillac.
Như Quỳnh vừa chuẩn bị bước vào xe thì phía sau vang lên tiếng
gọi quen thuộc của Quang Triệu:
- Quỳnh! Anh ở bên này!
Hắn đợi ở cổng trường cô nãy giờ nhưng mãi chưa thấy cô ra về
nên đành đạp xe đi vòng quanh, cứ dăm ba phút lại ghé qua đây một
lượt. Vừa vặn trông thấy bóng dáng cô, hắn liền vừa gọi tên cô vừa
đạp xe tới gần.
- Quỳnh, em đang làm gì vậy?
Như Quỳnh đành làm bộ như không nghe thấy gì, vội vã chui vào
xe. Bên trong chỉ có tài xế và một người đàn ông trung niên có
gương mặt điềm đạm. Quang Triệu lao đến nhưng bị hai vệ sĩ kia đẩy
ngã, hắn cho rằng mình không thể nào nhìn nhầm, loạng choạng đứng
dậy đi tới, cố sống cố chết ngó đầu nhìn vào trong xe. Như Quỳnh
khó xử quanh mặt né tránh, nhỏ giọng nói với họ:
- Có thể đi ngay không?
Hai vệ sĩ một lần nữa đẩy Quang Triệu ra rồi chui vào trong, xe
lập tức chuyển bánh. Như Quỳnh nhắm mặt, siết chặt lòng bàn tay,
đây là sự lựa chọn của cô, cô sẽ tự chịu trách nhiệm. Cô không dám
chắc Quang Triệu đã nhìn rõ mặt mình chưa, có khi sáng mai phải đến
tìm hắn, van xin hắn đừng tiết lộ chuyện này…
Mở mắt ra, bất ngờ cô thấy qua tấm gương chiếu hậu, Quang
Triệu đang cong lưng đạp xe đuổi theo, gương mặt hắn đầy đau khổ
hoảng hốt, không ngừng kêu tên cô:
- Quỳnh, là em phải không? Quỳnh, tại sao em lại nói dối
anh?
Nhưng rất nhanh sau đó hắn bị bỏ xa lại phía sau…
Người đàn ông trung niên kia bỗng lên tiếng giới thiệu:
- Cô Như Quỳnh, tôi là quản gia phụ trách việc lặt vặt cho
ông chủ, mọi người đều gọi là lão Lý.
- Vâng, chào ông. – Như Quỳnh cảm thấy lão ta hơi quá mức
trịnh trọng, ông chủ kia chỉ mua của cô một đêm, không nhất thiết
phải giới thiệu với cô.
Xe rẽ vào một nhà hàng cao cấp, lão Lý liền giải thích thêm:
- Ông chủ bảo đưa cô đi ăn trước, đây là nhà hàng rất nổi
tiếng, ông chủ cũng thường đến đây dùng bữa…
- Không cần đâu… Tôi đã mua bánh ngọt rồi. – Như Quỳnh
liền lắc đầu từ chối.
- Ông chủ dặn sao thì chúng tôi làm vậy, cô Như Quỳnh hãy
ăn thật ngon miệng…
Trong lòng Như Quỳnh cảm thấy có chút khôi hài, giống như mình
là con cừu non phải được vỗ béo trước khi giết thịt.
Một mình cô ngồi trên chiếc bàn ăn xa hoa, chẳng cần nói đến
việc lão quản gia và hai vệ sĩ đứng lù lù nghiêm chỉnh phía sau thì
cô cũng không có tâm trạng mà ăn được. Dùng qua loa mấy món rồi
đứng dậy, nhìn ra ngoài thấy nền trời đã tối đen, lòng cô càng thấp
thỏm không yên.
Cô cứ nghĩ họ sẽ đưa mình đến khách sạn rồi quẳng mình ở đó, nào
ngờ lại được chở đến một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố, xung
quanh rất yên tĩnh. Quản gia trực tiếp dẫn cô lên lầu, Như Quỳnh
không có tâm trạng để nhìn ngó nhiều hay thưởng thức nội thất sang
trọng của tòa biệt thự, chỉ biết rằng cả đời cô chưa bao giờ được
bước vào căn nhà nào đẹp như vậy. Chủ nhân của nơi này có lẽ phải
giống một ông hoàng…
Kế đến có mấy chị giúp việc mặc đồng phục ngay ngắn mời cô vào
căn phòng ngủ chính giữa lầu hai. Như Quỳnh ngẩn ngơ nhìn căn phòng
còn rộng gấp mười lần gian nhà mình đang ở, giữa phòng là chiếc
giường king size mênh mông với ga nệm tông màu trầm. Thoáng nghĩ
đến việc lát nữa sẽ mất đi tấm thân trong trắng trên chiếc giường
đó, trong lòng cô càng thấy kinh hoảng. Người giúp việc đưa cho cô
khăn lông trắng muốt và một chiếc áo choàng tắm, bảo cô hãy đi tắm
rửa thư giãn trước.
Như Quỳnh đặt cặp sách cùng túi đựng cây đàn xuống, chậm chạp
bước vào phòng tắm. Người giúp việc cũng lui ra rồi khép cửa
phòng.
Những thiết bị cao cấp trong nhà tắm này Như Quỳnh đều chưa từng
sử dụng, loay hoay ấn thử vài cái nút thấy nước từ vòi sen chảy ra,
cô đứng bên dưới, mặc cho nước xối từ đầu xuống chân. Cô tắm rửa
rất lâu, giống như còn do dự luyến tiếc sự thuần khiết của
mình.
Chừng hơn nửa tiếng, Như Quỳnh mới mặc áo choàng tắm bước ra,
ngay tức khắc giật mình khi thấy trên giường có một người đàn ông
đã ngồi đó từ bao giờ.]
CHƯƠNG 10
[Trong căn phòng, ánh đèn ngủ màu vàng dìu dịu khẽ phủ lên một
thân ảnh cao lớn uy nghiêm.
Người đàn ông chầm chậm quay về phía cô, ánh mắt thâm trầm tĩnh
lặng như mặt hồ thu, không có nửa điểm bất ngờ, càng không có một
chút nào giống như đang thèm khát hay chờ mong.
Ánh mắt họ giao nhau, Như Quỳnh bấy giờ mới có dịp nhìn kĩ dung
mạo người này.
Phản ứng ngay sau đó của cô là nửa sợ hãi nửa nghi ngờ.
Sợ hãi vì người đàn ông đang bình thản ngồi trên giường kia có
lẽ là ông chủ của tòa biệt thự này, người dùng tiền mua thân thể
cô.
Nghi ngờ vì khi trông thấy hắn, cô không thể tin được một người
trông còn trẻ như vậy mà đã là đại ca trong giới xã hội đen sao?
Nhưng nếu anh ta không phải ông chủ thì anh ta là ai mà có quyền
bước vào căn phòng này, còn có thể thoải mái ngồi trên đó như
vậy?
Người đối diện với cô có gương mặt rất tuấn tú, đường nét tinh
tế, thần thái tĩnh tại. Khắp người anh ta tỏa ra khí phách kiêu
ngạo cùng một vẻ phong trần từng trải hiếm thấy nhưng nhìn thế nào
cũng chỉ đoán là tầm ba mươi tuổi. Cho dù hiện tại trong phòng có
duy nhất ánh sáng đèn ngủ hư ảo nhưng cô xác định là mình nhìn rõ,
không thể nào hoa mắt nhầm lẫn.
Đại ca của tập đoàn xã hội đen Bạch Ưng lại không phải một người
đàn ông trung niên như tưởng tượng của cô?
Như Quỳnh lúc này không để ý là mình vẫn đang đứng chôn chân lù
lù ở đó, mãi đến khi thấy người đàn ông đột ngột đứng dậy, cô mới
theo bản năng phản xạ lùi về đằng sau.
Hoàng Tấn Khang đã thu lại ánh mắt nhìn cô từ bao giờ, giọng anh
trầm lạnh:
- Máy sấy ở ngăn kéo, lau khô tóc trước đi.
Chỉ một câu đơn giản như vậy, cũng không cần đợi Như Quỳnh phản
ứng đáp lại, anh đi thẳng vào phòng tắm.
Lúc anh đi ngang qua cô, Như Quỳnh bị khí thế bao phủ quanh
người anh làm cho đờ đẫn, kế đến trong lòng càng thấp thỏm.
Tiếng nước xối mạnh trong phòng tắm vọng ra thức tỉnh cô, Như
Quỳnh hít một hơi sâu, từ từ đi đến bên ngăn kéo tủ lấy ra máy sấy.
Lúc sấy tóc, cô nhận ra tay mình đã run run.
Người đàn ông đó còn trẻ mà đã có cái uy lấn át người khác như
vậy, anh ta còn chưa hề chạm vào cô nhưng đã khiến cô ít nhiều
hoang mang.
Tóc Như Quỳnh chưa khô thì cánh cửa nhà tắm đã bật mở, ông chủ
kia bước ra với chiếc khăn bông trắng quấn ngang hông, nửa
thân trên để trần, lộ ra làn da màu đồng cùng cơ bắp mạnh mẽ rắn
rỏi. Như Quỳnh chỉ dám quay ra sau liếc nhìn một chút rồi lại xoay
đầu, vờ như vẫn còn đang mải sấy tóc. Trên thực tế, trái tim cô vì
lo lắng mà nhảy loạn xạ, cánh tay run rẩy, cầm máy sấy không nên
hồn.
Hoàng Tấn Khang bước qua, tuy nhiên anh không ngồi lên giường
như ban nãy mà tiến đến chiếc ghế bành bọc lông thú vương giả, nhàn
hạ ngồi xuống, vừa vặn đối diện với cô.
Mái tóc đen nhánh của Như Quỳnh ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn, một phần
được gió từ máy sấy thổi bay, cánh tay mềm yếu của cô đã tố cáo sự
hoảng loạn của chủ nhân lúc này. Cô cảm thấy ánh mắt anh ta lúc này
mới chậm rãi lướt qua người mình, tỉ mỉ đánh giá từng chút một.
Hoàng Tấn Khang không lên tiếng, ngay cả khi mái tóc của cô đã
gần như khô cong, cũng không thể tiếp tục sấy thêm. Như Quỳnh tuy
cảm thấy sợ nhưng bỗng lại trở nên sốt sắng. Anh ta phải chăng
không còn có hứng thú, nếu anh ta đổi ý không mua, e rằng cô chỉ có
thể nhìn mẹ mình ra đi trong bệnh tật. Đây đã là bước đường cùng
của cô rồi, không một ai có khả năng cho vay, họ hàng gần thì đều
nghèo khổ khó khăn, họ hàng xa một chút thì không mấy thân tình,
hơn nữa họ chỉ một mực lo cô không thể trả, thậm chí một số
người còn tự cho rằng cô cùng nhà bác bày chuyện để vay tiền. Cũng
tại bác trai cô đốn mạt như vậy nên họ càng đem lòng nghi ngờ. Lúc
này đã rất gấp rồi, cô nhất định phải đem tiền về cứu mẹ.
Quyết tâm đó tạm lấn át những lo sợ trong lòng Như Quỳnh, cô cất
máy sấy rồi dũng cảm ngẩng đầu nhìn thẳng người đàn ông. Anh ta vẫn
lặng lẽ nhìn cô, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
- Ông chủ, chắc chị Thanh Nguyệt cũng đã nói trước… – Như
Quỳnh dè dặt mở lời.
- Hai trăm triệu sao? – Hoàng Tấn Khang đột nhiên thoáng
mỉm cười, đó hoàn toàn không phải là nụ cười khinh thường chế giễu,
nụ cười của anh rất tự nhiên.
Thấy Như Quỳnh gật đầu, anh không vội mà ngả người hoàn toàn ra
sau dựa vào thành ghế rộng lớn, mười ngón tay đan hờ vào nhau.
- Không sao, nhưng mà… Em còn nhỏ như vậy, chắc cũng chỉ
tầm tuổi em gái tôi. Dù thế nào tôi cũng không ngủ với trẻ vị thành
niên.
- Tôi đã đủ mười tám tuổi rồi. – Như Quỳnh liền lên tiếng,
sau đó lại sợ anh ta không tin, vội tìm trong cặp chứng minh thư,
hai tay đưa đến trước mặt người đàn ông – Ông có thể xem…
Hoàng Tấn Khang vươn tay cầm lấy, nheo mắt xem kĩ. Ảnh người
trong chứng minh thư rất đẹp, trông còn hơi ngây ngô hơn hiện
tại.
- Mới chỉ tròn mười tám tuổi được năm ngày? – Giọng anh
thoáng qua một chút phiền não, giống như không còn tâm trạng muốn
tiếp tục giao dịch.
- Năm ngày thì vẫn đã là người trưởng thành, ông đã gọi
tôi đến đây, tôi cũng đã đủ mười tám tuổi như yêu cầu của ông… vậy
nên, xin ông hãy cho tôi một cơ hội…
- Nếu như không? – Hoàng Tấn Khang bỗng ngẩng đầu nhìn
người con gái liều lĩnh trước mặt mình, anh cố tỏ ra hờ hững.
Ban nãy một khắc, không phải cô ấy còn rất sợ hãi sao? Thì ra
đồng tiền có thể biến thành động lực lớn như vậy, đủ để khiến cô
gái đơn thuần này bất chấp.
Nhưng cô ấy cũng giống như anh mười mấy năm trước, chỉ cần cho
tiền, bất cứ việc gì cũng có thể làm. Dù tận trong thâm tâm run rẩy
đến đâu thì vẫn cứ làm.
Ngay từ lần đầu nghe thấy tiếng đàn violon của cô ấy, tuy không
phải là tiếng đàn xuất chúng nhất mà anh từng nghe nhưng lại dễ
dàng đi vào lòng anh, cho anh một nỗi đồng cảm khó giải thích.
…
…
Như Quỳnh nhất thời không thể ứng phó. Nếu anh ta nói không thì
cô có thể làm gì đây? Cô liền quỳ xuống trước mặt anh ta, bán rẻ
lòng tự tôn mà cầu xin.
- Xin ông hãy cho tôi một cơ hội…
Cô biết mình rất nhục nhã, nhưng thế này cũng không khác biệt
lắm với mấy hôm trước, lúc cô quỳ xuống dưới chân một ông bác họ xa
mà cầu xin. Ông ta vô tình ném xuống trước mặt cô một triệu đồng
như bố thí rồi đuổi cô đi, còn bảo cô đừng cùng với bác trai bày
trò, ông ta đã bị lừa hai lần rồi. Lúc đó cô mới biết bác trai từng
đến vay tiền ông ta, lấy lí do là vay để chữa bệnh cho mẹ cô…
- Vậy thì đứng dậy đi. - Hoàng Tấn Khang rời khỏi
ghế, tiến về phía giường trước.
Như vậy anh ta đã đồng ý rồi sao? Như Quỳnh nhẹ nhõm được một
chút, cô đứng lên nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, đợi anh ta nói một
câu “Lại đây!” thì cô mới dám bước đến.
Hoàng Tấn Khang bỗng nhiên vươn tay bật đèn sáng trưng cả phòng.
Như Quỳnh trong lòng nhảy dựng, chẳng lẽ đó là sở thích hưởng thụ
của anh ta, nhất định phải làm chuyện đó trong không gian sáng mồn
một?
Dường như đoán được suy nghĩ lo sợ đó của Như Quỳnh khi nhìn
thoáng qua gương mặt cô, anh khẽ bật cười, sau đó liền lấy trong
hộc tủ đầu giường ra mấy thứ gồm bút chì, quyển giấy vẽ…
- Cầm đàn violon đi, tôi muốn nghe Passacaglia.
Như Quỳnh ngây ngốc nhìn anh, đến khi anh nhíu mày cô mới hoảng
hốt sợ anh phật ý, luống cuống chạy ra lấy cây đàn, cố gắng chơi
bản nhạc đó một cách tốt nhất.
Cô chuyên tâm không dám buông tay, mặc dù lúc đầu rất bất ngờ
khi thấy anh bàn tay anh cầm bút chì đưa qua đưa lại trên giấy. Cô
không dám tin là người đàn ông giang hồ này lại biết vẽ, mà anh lại
có vẻ như đang vẽ cô.
Chơi hết bản Passacaglia, Hoàng Tấn Khang lại ngắn gọn lên tiếng
nói “Adagio”, cô liền ngoan ngoãn chơi bản đó. Lúc sau anh ta có
yêu cầu cô chơi thêm một vài bản nữa nhưng cuối cùng vẫn quay về
Passacaglia và bắt cô chơi lặp đi lặp lại một bản đó.
Tranh vẽ thiếu nữ chơi violon trong tay Hoàng Tấn Khang đã hoàn
thiện, anh vui vẻ ngắm lại, khóe môi thấp thoáng nụ cười, gương mặt
tuấn tú hiện lên vẻ hài lòng thư thái.
Người trong tranh mang một vẻ đẹp thuần khiết, ngay cả ngón tay
cùng nét mặt cô ấy lúc chơi đàn cũng được họa ra rất sinh động.
Ước mơ thời niên thiếu của Hoàng Tấn Khang chính là được vào Đại
học Mỹ thuật, anh cũng từng một thời ôm ấp khát vọng được bay cao,
nhưng chưa kịp bay lên thì đôi cánh của anh đã gẫy nát.
Đứng trước mặt anh lại là một cô gái, có lẽ cũng như anh, cô ấy
sắp bị bẻ gãy đôi cánh, mà người làm chuyện ấy chính là anh. Về lý
thì là cô ấy cầu xin anh, cũng giống như năm ấy anh đi cầu xin
người ta. Cô ấy bán thân còn anh bán linh hồn cho quỷ dữ.
…
…
Anh cất tranh vào hộc tủ đầu giường, mặt ngoài bỗng hóa thành
lạnh tanh không biểu cảm. Như Quỳnh cảm thấy anh có vẻ không muốn
nghe đàn nữa, cô cũng thử ngừng tay.
Cô nhìn anh, bồn chồn chờ đợi. Anh vươn tay, làm dấu hiệu bảo cô
lại gần.
Cất đàn xong, Như Quỳnh như con rùa chậm chạp bước tới. Lúc bị
anh kéo ngã vào lồng ngực rộng lớn, lòng cô rơi xuống tuyệt vọng.
Anh nâng mặt cô lên, bắt cô nhìn thẳng vào mình ở khoảng cách
gần.
Cả hai người bọn họ đều thoáng có chút ngỡ ngàng, nhưng dĩ nhiên
Tấn Khang khéo kéo không để biểu cảm lộ ra. Chạm vào gương mặt cô,
anh mới biết cô có bao nhiêu non nớt ngây ngô. Làn da này, chỉ cần
mạnh tay đôi chút là sẽ lưu lại vệt hằn đỏ.
Còn Như Quỳnh, cô bị hơi thở ấm nóng của người đàn ông mạnh mẽ
này bao vây, trong mắt hiện ra muôn vàn lúng túng. Ở khoảng cách
gần, cô càng thấy rõ đường nét nam tính hoàn hảo cùng cái uy thế vô
hình trên người anh.
Anh cúi đầu hôn cô, đó tất nhiên là nụ hôn đầu đời của cô.
Như Quỳnh lúc đó còn chưa hiểu được, thứ quan trọng nhất mà cô
trao cho anh sẽ không phải là nụ hôn đầu hay đêm đầu tiên của người
con gái như cô đã nghĩ. Sau này, đó chính là lòng trung thành của
cô, trái tim của cô, linh hồn của cô…
Khắp người Như Quỳnh nóng ran, tâm trí vốn đang ngập tràn lo sợ
của cô cũng bị nụ hôn mạnh bạo cuồng nhiệt này quét qua làm cho
trống rỗng. Anh hôn cô đến ngạt thở, bàn tay thăm dò vuốt ve dọc
theo những đường cong mềm mại. Như Quỳnh thoạt đầu còn cứng ngắc
nhưng lúc này tâm trí đã trở nên mụ mẫm, cả người mềm oặt ra như
sợi bún trong tay anh. Hoàng Tấn Khang xoay người đè cô xuống
giường, hôn thêm một lúc mới buông môi cô ra. Bấy giờ cô còn nhắm
chặt mắt, làn da mỏng manh đỏ ửng lên như con tôm bị hấp chín…
Vạt áo bị mở ra khiến hơi lạnh ập đến, đầu óc Như Quỳnh dần
thanh tỉnh, đi kèm là sự kinh hãi trở lại, cô thấy ánh mắt người
đàn ông ban nãy còn trầm ngâm giờ đã hóa thành ngọn lửa bập bùng
cháy.
Người cô lại căng lên, ngón tay siết chặt ga trải giường, mắt
nhắm nghiền chờ đợi, những lọn tóc đen tán loạn rơi trên gối, mang
theo một sự tuyệt vọng đáng thương vô hạn không thể diễn tả bằng
lời…
Hoàng Tấn Khang bỗng giật mình, không phải vì anh tự dưng thương
hại cô.
…
…
Nhiều năm trước, khi anh còn là kẻ chém thuê đâm mướn, người ta
sai anh giết một người đàn bà. Đó là một con điếm giang hồ đáng
kinh tởm qua lời nói của ông chủ anh.
Quả nhiên như lời đồn, lúc anh tìm đến giết ả ta cũng là lúc ả
vừa đi khách xong, quần áo còn chưa mặc, thân thể dính dấp lõa lồ
rất chướng mắt. Anh không nghĩ nhiều liền vung dao lên, nhưng ở
khoảnh khắc đó, người đàn bà kia tuyệt vọng nhắm mắt lại, dường như
ả cũng đã biết trước điều này và chấp nhận kết cuộc… Ngay khi ấy,
bộ dạng của ả lại đáng thương và mê hoặc đến khó tưởng tượng, anh
nhất thời phân tâm chưa thể xuống tay.
Cánh cửa phòng ả bật mở, gã khách ban nãy đột nhiên quay trở
lại. Ả đàn bà bất ngờ cầm lọ hoa ném vào đầu anh rồi kéo người đàn
ông chạy trốn. Anh bị mảnh thủy tinh làm rách da đầu, lúc đó tỉnh
ngộ liền hối hận giây phút xao lãng kia, lập tức điên tiết mà đuổi
theo.
Anh tìm thấy bóng dáng người đàn bà nhưng gã khách kia thì đã
không thấy đâu nữa. Ả cố sống cố chết chạy rất nhanh, nhưng lại là
chạy lên sân thượng một tòa nhà cao năm tầng, anh đuổi đến sát
nút.
Ả leo lên lan can, chơi vơi đứng đó, quay đầu nhìn anh với một
nụ cười thanh thản trên môi. Ráng chiều đỏ ối sau lưng ả, bầu trời
ấy dường như cũng ngập trong một màu thê lương.
Gió thổi bay bay những lọn tóc rối tung không theo một trật tự
nào, gương mặt đẫm mồ hôi vì chạy trốn nhưng cũng vì thế mà ửng
hồng, khóe mắt dường như còn vương chút lệ lấp lánh, y phục tơi tả
không chỉnh tề nhưng lại làm ẩn hiện sắc xuân. Lúc ấy, người đàn bà
càng quyến rũ đến mê hồn, anh phải tự nhủ mình vững tâm trí để
không rơi vào bẫy.
Thế nhưng, ả ta lại như một cánh bướm thản nhiên lao ra khoảng
không. Lúc có người đến nhặt xác ả, anh mới hiểu ra rằng, ban nãy ả
làm vậy chính là để bảo vệ người đàn ông kia, sợ anh sẽ giết cả hắn
ta. Có lẽ ả yêu người đàn ông đó…
Sau hôm đó, anh cũng quyết tâm không sống như một kẻ đâm thuê
nữa. Con đường này đã trót bước vào, không phải cứ nói bước ra là
có thể dễ dàng mà ra, nếu không muốn để người ta trừng phạt vì tội
phản bội hay thanh toán bịt đầu mối thì anh chỉ còn cách ngoi lên,
đứng trên vị trí cao hơn rồi thiết lập lại một trật tự theo ý
mình…
…
…
Ngày hôm nay, vẻ tuyệt vọng của Như Quỳnh gợi lại cho anh chuyện
ám ảnh đó.
Anh bước xuống giường, quay trở vào nhà tắm. Đứng dưới vòi nước
lạnh, dục vọng cũng dần tiêu tan.
Bên ngoài, Như Quỳnh còn nơm nớp lo sợ hơn ban nãy, khi mà cô
chút nữa bị xâm phạm. Anh ta mất hứng vì thái độ của cô sao, như
vậy cô không còn cách nào kiếm số tiền lớn kia sao?
Hoàng Tấn Khang bước ra, anh thấy cô quỳ ngay trước cửa phòng
tắm. Anh không nói gì, thẳng bước đi qua, cô liền đứng dậy, từ đằng
sau ôm lấy thắt lưng anh. Bị anh gạt ra, cô gái nhỏ nhắn chạy đến
trước mặt anh, run rẩy tháo xuống áo choàng, thân thể tuyết trắng
trong chớp mắt phơi bày trọn vẹn trước mắt anh.
Hoàng Tấn Khang nhất thời bị cô làm cho xao lãng, nhưng anh cũng
rất nhanh kiềm chế được ham muốn bản năng thấp hèn. Tự thấy giận
bản thân mình nhưng không có cách nào bộc phát ra, anh xoay người
bước ra khỏi phòng ngủ, không quay đầu nhìn cô mà nói:
- Không cần phải làm thế đâu, tôi cho em tiền. – Âm điệu
của anh mang theo một phần bực dọc.
Người đàn ông nhanh chóng rời khỏi tầm mắt cô, tiếng bước chân
trên hành lang cũng nhỏ dần rồi biến mất. Như Quỳnh nhặt áo choàng
lên khoác vào, ngồi co mình trên giường, trong lòng dâng lên một
nỗi chua xót.
Ông chủ kia tôn quý vô cùng, có lẽ anh ta chê cô vô liêm sỉ,
nghĩ một kẻ vì tiền mà bất chấp như cô không xứng đáng nằm trên
giường anh ta. Anh ta thà ném cho cô tiền chứ không thèm chạm vào
cô.
Chuyện này, cô nên thấy là may mắn hay là nhục nhã đây?
Người đàn ông đó không trở lại, nửa đêm nửa hôm Như Quỳnh cũng
không còn biết đi đâu nên liền thay quần áo của mình và nằm xuống
giường nghỉ một lát. Cô ban đầu không dám ngủ trong căn phòng xa
lạ, chỉ định nhắm mắt thư giãn nhưng vì trải qua mấy ngày căng
thẳng mệt mỏi nên tự thiếp đi lúc nào không hay.
Buổi sáng, trên đầu giường đã xuất hiện một cọc tiền. Như Quỳnh
đã rơi vào đường cùng, nếu không cầm số tiền này thì cô cũng không
còn cơ hội nào nữa, mẹ cô đang chờ phẫu thuật gấp. Không nghĩ nhiều
nữa, Như Quỳnh cẩn thận nhét tiền sâu trong cặp sách rồi bước xuống
lầu. Ông quản gia lại nhận lệnh đưa cô về trường.
Vừa bước vào cổng trường, Như Quỳnh cảm thấy mang tiền nhiều
không an tâm thế nào, bèn quyết định đến bệnh viện luôn. Mới quay
ra liền gặp ngay Quang Triệu, hắn nhìn cô, vừa thất vọng, vừa tức
đến đỏ mắt. Cô để ý thấy hắn vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, lẽ nào hắn
không về nhà hay kí túc xá?
- Từ bao giờ vậy? – Quang Triệu oán hận hét lên – Cô làm
đĩ từ bao giờ vậy?
Như Quỳnh chứng kiến người anh hàng xóm bao lâu nay tốt với mình
bỗng buông lời xúc phạm danh dự nặng nề như thế, cô liền thấy bị
tổn thương, nhất thời khóe mắt rưng rưng. Tuy vậy, cô rất nhanh
hiểu ra là mình không được khóc, hắn dù miệt thị cô thế nào, cô
cũng không có tư cách oán trách bởi chính cô dấn thân vào con đường
đó. Dù rằng Hoàng Tấn Khang không chạm vào cô, thân thể cô còn
trong trằng thì linh hồn cũng đã bị suy nghĩ bán thân đó làm cho
vấy bẩn rồi, không cách nào quay đầu lại.
Đã đến nước này, thà khiến Quang Triệu chán ghét đến tận cùng
rồi từ bỏ ý định với cô đi còn hơn.
Như Quỳnh ngẩng cao đầu, tỏ ra kiêu ngạo không thèm đáp, lập tức
bước khỏi. Cô chỉ hi vọng Quang Triệu sẽ không đem chuyện này phát
tán ra đến tai mẹ cô, nếu không cô sẽ chẳng có cách nào giải thích
tốt hơn là đến bệnh viện lấy một cái xét nghiệm trinh tiết mang về
cho bà xem. Chỉ cần bà tin, còn người khác muốn nghĩ gì thì
tùy.
Nhìn Như Quỳnh đi khỏi, phản ứng đầu tiên của Quang Triệu là rất
tức giận, hắn không cam tâm nhìn tình cảm hàng chục năm nay của
mình bị chà đạp như vậy nên lập tức đuổi theo cô. Hắn thật ra cũng
không biết sẽ nói gì với cô, một khi cô đã trắng trợn không biết
xấu hổ như thế…
Vừa đạp xe đuổi theo hướng chiếc taxi của cô, hắn vừa nghĩ đến
những kỉ niệm thời thơ ấu đã trải qua, những chuyện bây giờ đã
khiến hắn đau lòng. Tại sao cô bé ngoan ngoãn như cô lại trở nên
như thế, chẳng nhẽ chỉ vì ham giàu sang sung túc sao?
Chợt hắn cảm thấy có phần không đúng, hoàn toàn không thỏa đáng.
Lúc nào gặp cô, cho dù là ngẫu nhiên gặp thì cô cũng đều mang một
bộ dáng giản dị, thậm chí là cơ cực.
Hắn không đuổi kịp taxi, nhưng theo hướng mà nó đi, hắn liền
nghĩ đến bệnh viện, nơi mà mẹ cô đang nằm.
Lúc nhìn thấy cô đem tiền đóng cho người ta, hắn chợt bàng hoàng
ngộ ra điều gì, vội chạy đến giật tờ hóa đơn trong tay cô.
Thì ra mẹ cô không chỉ là điều trị thông thường mà cần ca phẫu
thuật hàng trăm triệu ư?
Quang Triệu run rẩy, tức khắc ôm lấy cô, vừa đau đớn vừa bất lực
khóc trên vai cô, không ngừng rên rỉ:
- Quỳnh, anh xin lỗi… anh xin lỗi… Anh không cố ý mắng em
như vậy… Quỳnh, tại sao em không nói với anh? Quỳnh, tại anh vô
dụng quá đúng không?
Ánh mắt mọi người xung quanh đầy tò mò nhìn về phía này khiến
Như Quỳnh lo ngại, cô vội gạt hắn ra, rất bình tĩnh nói:
- Là em tự chọn. Quang Triệu, nếu anh còn chút quan tâm
đến em, xin làm ơn đừng nói cho ai biết chuyện đó, cũng đừng nói
với ai là ca phẫu thuật của mẹ em đắt như vậy, cứ nói là bảo hiểm
chi trả hộ là được rồi. ]
Đăng nhận xét